BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC
Phan_10
Dân trong trấn thấy bọn họ cong lưng khom eo, đầu tiên là tỏ ra ghét bỏ, nhưng sau khi thấy rõ dung mạo hai người, lại đổi thành vẻ mặt kinh diễm.
Phùng Cổ Đạo đấm đấm lưng nói, “Hầu gia, ngươi xem loại biểu tình này của bọn họ, có thể cho chúng ta ăn nhờ ở đậu không a?” Trên người Tiết Linh Bích chưa bao giờ mang bạc, hắn có mang bạc, nhưng đã làm mất trong lúc lở đất. Tình hình của Lương thị phu phụ so với bọn họ tốt hơn, nhưng cũng không hơn được bao nhiêu, cho nên bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng.
Tiết Linh Bích liếc xéo hắn, “Không bằng ngươi đi hỏi thử?”
Phùng Cổ Đạo cười gượng, “Hầu gia đã định liệu trước, ta hà tất tự tìm mất mặt.”
Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu định liệu trước bao giờ?”
“Hầu gia chính là trọng thần đương triều, quan viên địa phương nếu biết ngươi giá lâm tới đây, tất nhiên tranh nhau tiếp đón, nịnh bợ chỉ e không kịp nữa là.”
“Vậy phải làm thế nào để quan viên địa phương biết bản hầu là bản hầu?”
Những lời này tuy nói không thuận miệng, nhưng thoáng cái chọt trúng bản chất vấn đề.
Phùng Cổ Đạo nhìn sang y phục của y, lại nhìn nhìn y phục trên người mình, ôm một tia hy vọng cuối cùng mà hỏi, “Hầu gia, ngươi đoán quan viên ở đây có từng chen chúc trong vạn người ở kinh thành để chiêm ngưỡng ngươi hay không?”
Tiết Linh Bích nói, “Quan trong trấn gọi là địa bảo, là hương thân địa phương đề cử ra, không phải người được triều đình bổ nhiệm. Ngươi nghĩ cơ hội hắn thiên lý xa xôi chạy tới kinh thành chiêm ngưỡng ta lớn cỡ nào?”
“Ách, hoặc có thể hắn không có chạy đến kinh thành, mà là đi ngang Bễ Nghễ sơn, vừa lúc thấy được Hầu gia ngươi đại hiển thần uy…” Thanh âm của hắn ngày càng nhẹ.
Tiết Linh Bích cười mỉm chi cọp, “Ăn ngủ đêm nay giao cho ngươi nghĩ biện pháp.”
Mặt Phùng Cổ Đạo nhất thời nhăn thành một đống, thở dài nói, “Hầu gia lúc trước toàn tâm toàn ý muốn tới Tỏa Hoàng trấn, ta còn tưởng Hầu gia đã…”
“Nếu như nghĩ không ra,” Tiết Linh Bích lãnh đạm ngắt lời hắn, “Bản hầu sẽ đem ngươi bán vào Di Hồng viện trong trấn.”
Phùng Cổ Đạo đảo đảo mắt, mỉm cười hỏi, “Chẳng hay Di Hồng viện mà Hầu gia sở chỉ là nơi nào?”
“Muốn biết à?” Tiết Linh Bích nhướng mi.
Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút, “Nếu như Hầu gia muốn nói, vậy coi như ta muốn biết. Nếu Hầu gia không muốn nói, ta tuyệt đối không miễn cưỡng.”
“Không miễn cưỡng.” Trong mắt Tiết Linh Bích mơ hồ có ánh sáng lạnh lóe ra, “Đem ngươi bán đi còn có thể được mấy lượng bạc, bản hầu cớ sao không làm?”
Phùng Cổ Đạo liếm liếm môi, “Hầu gia, kỳ thực ta không đáng mấy lượng bạc đâu. Nghìn vạn lần đừng để lão bản của Di Hồng viện quá tiêu tốn.”
Tiết Linh Bích nói: “Tiêu tốn hay không tiêu tốn, phải để lão bản Di Hồng viện tự mình nghiệm hóa (kiểm tra hàng) mới biết được.”
.
Là thanh lâu lớn nhất Tỏa Hoàng trấn, Di Hồng viện trong trấn có thể nói là một nơi nổi bật, vô cùng phát đạt.
Nhất là hai chiếc lồng đèn đỏ thật to như mị nhãn thu ba treo cao cao ở bên ngoài, càng không ngừng cám dỗ nỗi lòng dễ dao động của từng người qua đường.
Phùng Cổ Đạo đi tới chỗ cách đại môn Di Hồng viện năm bước, liền dừng lại không chịu đi tiếp.
Tiết Linh Bích dùng quải trượng gõ gõ lên mặt đất.
Phùng Cổ Đạo mếu máo, giả vờ đáng thương nói, “Hầu gia, ta nghĩ biện pháp khác là được rồi.”
Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Nếu đã tới đường cùng, ta cần gì phải bỏ gần tìm xa?”
Phùng Cổ Đạo cười gượng, “Nhưng mà nơi này là thanh lâu, bán ta đi vào khó tránh nguy hiểm khi đưa sói vào miệng cừu?”
“Sói vào miệng cừu? Chẳng lẽ không phải một việc tốt sao?”
Phùng Cổ Đạo lắc đầu thở dài, “Nguyên bản là chuyện tốt. Nhưng mà ta từ lâu đã âm thầm thề trong lòng rằng phải đi theo Hầu gia suốt cả đời, cái này gọi là trung thần không thờ hai chủ, ta làm sao có thể phân tâm thiêm quang tăng thải cho Di Hồng viện được nữa?”
(thiêm quang tăng thải: tô điểm lung linh, ý nói là dốc sức làm việc cho người khác)
Tiết Linh Bích híp mắt liếc hắn, “Làm bộ làm tịch đủ rồi chưa? Còn không chịu đi vào?”
Phùng Cổ Đạo vội cười đi theo sau y.
Di Hồng viện tuy là nơi trăng hoa, nhưng bố trí thập phần thanh nhã, thỉnh thoảng có nữ tử đi qua cũng chỉ cười kín đáo, không tiến lên đeo bám.
Phùng Cổ Đạo hai mắt nhìn đăm đăm, “Hầu gia, ta đột nhiên nghĩ, đem bán ta vào đây cũng được đó.”
Biểu tình của hắn làm Tiết Linh Bích nhìn thấy mà trong lòng phiền chán, “Nga? Tổ huấn và chí lớn của ngươi đều từ bỏ à?”
“Không bằng trước tiên Hầu gia bán ta đi, đổi chút bạc chi tiêu, chờ sau khi Hầu gia bình an vượt qua nguy hiểm, lại trở về thay ta chuộc thân.”
Bước chân Tiết Linh Bích chợt dừng lại, lãnh đạm chế giễu, “Thân đường đường là nam tử hán, mở miệng là bán đi, ngậm miệng là chuộc thân, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?”
“Vì Hầu gia, ta nguyện máu chảy đầu rơi.” Phùng Cổ Đạo khom người.
Tiết Linh Bích nhìn lên đỉnh đầu hắn, lạnh lùng nói, “Chỉ e đến lúc đó máu chảy đầu rơi trước chính là bản hầu.”
Phùng Cổ Đạo ngẩng đầu, đã thấy Tiết Linh Bích lên lầu.
“Hầu gia.”
Phùng Cổ Đạo tụt lại sau Tiết Linh Bích nửa bước, cho nên chân hắn còn chưa đặt lên bậc thang dưới cùng, chợt nghe trên lầu có tiếng người cấp bách lao tới hô. Hắn chậm rãi đi lên lầu, cúi đầu nhìn chân mình, mi đầu khẽ nhíu.
“Đi vào nói tiếp.” Tiết Linh Bích vừa nói vừa quay đầu nhìn Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo từ lâu đã ngẩng đầu lên, hướng A Lục đang mang vẻ mặt kinh hỉ ôm quyền nói, “Biệt lai vô dạng.”
A Lục âm thầm liếc hắn một cái, nói với Tiết Linh Bích, “Hầu gia thỉnh.”
Từng gian bao sương (phòng VIP) lầu hai đều sáng lên ánh đèn dầu.
A Lục dẫn bọn họ tới gian cuối cùng, sau đó cấp tốc đóng cửa lại, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, hướng Tiết Linh Bích khóc hô, “May là Hầu gia bình an vô sự, đều là chúng ta bảo hộ bất lực, mới khiến Hầu gia gặp phải đại nguy hiểm! Mấy ngày nay k hông có Hầu gia, ta lo lắng tới nỗi ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên, chỉ sợ Hầu gia có ch… Đương nhiên, Hầu gia cát nhân thiên tướng, tuyệt đối sẽ gặp dữ hóa lành. May là ta còn nhớ rõ Hầu gia lúc trước đã từng nói Di Hồng viện ở Tỏa Hoàng trấn là ám tuyến mà triều đình bố trí, cho nên ta rất sớm đã ở đây chờ Hầu gia. Rốt cuộc trời không phụ lòng người, đã để ta đợi được Hầu gia, nếu không ta thực sự không biết nên làm thế nào mới tốt nữa.”
Phùng Cổ Đạo cười nói, “Ngươi nói lưu loát như thế, nhất định đã học thuộc thật lâu.”
A Lục ngẩng đầu.
Phùng Cổ Đạo bị ánh mắt u ám oán phẫn của hắn làm cho sợ đến tim giật thót một cái.
Bất quá A Lục vừa quay đầu nhìn về phía Tiết Linh Bích, thì trong ánh mắt chỉ còn lại u oán.
Tiết Linh Bích ngồi trên ghế, đem quải trượng ném sang một bên.
A Lục khẩn trương hỏi, “Chân của Hầu gia?”
“Gãy rồi.” Phùng Cổ Đạo tiếp lời.
A Lục vội vàng nói, “Ta lập tức đi tìm đại phu.”
“Chuyện này không vội.” Tiết Linh Bích cầm lấy chung trà không, gõ gõ bàn.
A Lục định đi châm trà, nhưng bỗng nhiên phát hiện mình vẫn đang quỳ, mà Tiết Linh Bích căn bản không có ý gọi hắn đứng lên, đành phải quay đầu liếc mắt trừng trừng Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo đang định tìm cái ghế ngồi xuống, thấy ánh mắt của hắn, nhịn không được nói, “A Lục ca, có gì bất mãn, ngươi có thể nói thẳng. Chẳng qua ngươi quỳ là tự ngươi muốn quỳ, đâu phải do ta làm chủ được, ngươi hà tất một buổi tối trừng ta ba lần?”
Hành vi lén lút của A Lục bị vạch trần, nhất thời thẹn quá hóa giận nói, “Còn không mau châm trà cho Hầu gia?”
Phùng Cổ Đạo bừng tỉnh, “Thì ra là châm trà, sao ngươi không nói sớm một chút?” Hắn đi tới bên cạnh Tiết Linh Bích, ân cần châm trà, rồi hai tay dâng lên trước mặt Tiết Linh Bích.
Tiết Linh Bích làm ngơ.
Phùng Cổ Đạo vừa định đặt lên bàn, chợt nghe y thản nhiên nói, “Buông hay không cũng không phải do ngươi làm chủ.”
Mặt Phùng Cổ Đạo nhất thời biến thành một trái khổ qua lớn, hai tay đành phải không nhúc nhích mà đưa lên giữa không trung.
Tiết Linh Bích hỏi, “Ma giáo gần đây có hành động nào khả nghi không?”
A Lục trả lời, “Từ sau lần đánh lén kia, Ma giáo đã không có động tĩnh. Hơn nữa mấy ngày nay ta toàn lực phái người tìm kiếm tăm tích Hầu gia, nhất thời không thể chú ý tới Minh Tôn…”
Tiết Linh Bích ngắt lời hắn, “Viên Ngạo Sách có tin tức gì không?”
A Lục nói, “Viên Ngạo Sách luôn cùng Kỷ Vô Địch một chỗ. Huy Hoàng môn gần đây vẫn tận lực mở rộng sinh ý, thu về các đơn sinh ý của Ma giáo lúc trước. Bất quá Chung Vũ là võ lâm minh chủ, hành động giành sinh ý của Kỷ Vô Địch lần này khiến cho rất nhiều môn phái bạch đạo bất mãn.”
Tiết Linh Bích chỉ quan tâm mỗi câu đầu tiên, “Viên Ngạo Sách luôn cùng Kỷ Vô Địch một chỗ?”
“Dạ.”
“Không hề rời xa nửa bước?”
A Lục suy nghĩ một chút, “Chưa từng.”
“Ngay cả ngày bản hầu bị ám sát?”
A Lục kinh ngạc, “Hầu gia hoài nghi đến ám sát là Viên Ngạo Sách?”
“Nghe đồn Viên Ngạo Sách mới là đệ nhất cao thủ của Ma giáo, mà võ công Minh Tôn kém hắn rất xa. Lúc đầu Minh Tôn kia cư nhiên có thể đánh với ta bất phân thắng bại.” Ánh mắt Tiết Linh Bích trầm lại.
Phùng Cổ Đạo bưng trà bưng đến hai tay tê rần, nhịn không được đành lên tiếng hấp dẫn lực chú ý, “Có thể là do võ công của toàn thể Ma giáo rất cao không nhỉ?”
…
Tiết Linh Bích chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn cười nhạt nói, “Ngươi là chỉ, võ công bản hầu thua xa Viên Ngạo Sách?”
Sắc mặt Phùng Cổ Đạo cứng lại, “Ta tuyệt đối không có ý này.”
“Nếu ngươi là người trong Ma giáo, như vậy đối với võ công của Ma giáo hẳn là rất rõ ràng. Ngươi nói ngày ấy cùng bản hầu giao thủ chính là Minh Tôn thật sự?” Tiết Linh Bích ánh mắt sơ đạm, nhưng Phùng Cổ Đạo lại từ đó cảm thụ được sức nén nghìn cân.
“Từ thanh âm và hình thể, ta nghĩ phải.” Phùng Cổ Đạo đắn đo nói, “Nhưng mà Ma giáo còn có nhiều người bảo hộ Minh Tôn, hắn rất ít khi tự mình xuất thủ. Cho nên luận về võ công, ta lại không thể khẳng định như vậy. Chỉ là chiêu thức của hắn quả thật xuất từ Ma giáo.”
Tiết Linh Bích nói, “Ở Ma giáo, ngoại trừ Viên Ngạo Sách, võ công ai cao nhất?”
“Cái này…” Phùng Cổ Đạo lộ ra vẻ khó nói, “Người trong Ma giáo ai ai cũng đều tâm cao khí ngạo. Mặc dù là Minh Ám song tôn, thỉnh thoảng cũng sẽ bị bọn hắn chê bai bài xích, huống chi người khác. Theo ta được biết, lúc thanh tỉnh mà xưng là đệ nhị cao thủ Ma giáo thì ít nhất có mười người. Uống say mà xưng là đệ nhất cao thủ ít nhất có năm mươi người.”
“Mặc dù là Minh Ám song tôn thỉnh thoảng cũng sẽ bị bọn hắn chê bai bài xích?” Tiết Linh Bích nheo mắt lại nói, “Tỷ như?”
Phùng Cổ Đạo hai tay run run, nắp chung thỉnh thoảng đụng chạm viền chung phát ra tiếng leng keng. Hắn thấy Tiết Linh Bích thờ ơ, đành phải cố nén nhức mỏi nói, “Khi xưa Minh Tôn chắp tay nhường ra Bễ Nghễ sơn, đã chọc rất nhiều người trong Ma giáo bất mãn.”
Ngón tay Tiết Linh Bích chậm rãi sờ lên tay vịn của ghế, “Chọc rất nhiều người trong Ma giáo bất mãn?”
…
Phùng Cổ Đạo cắn răng nói, “Hầu gia, ta không thể không nói, hành vi làm ngơ của ngươi hiện tại, cũng chọc ta rất là bất mãn.”
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
~*~
17. Hoạn nạn hữu lý (Bát)
Tiết Linh Bích: Tầng tầng lớp lớp, mê mê mang mang.
Ánh mắt Tiết Linh Bích rốt cuộc cũng rơi lên hai tay hắn, “Rất mệt sao?”
“Không chỉ mệt.” Cái trán Phùng Cổ Đạo tích ra một tầng mồ hôi mỏng, “Còn mỏi nữa.”
Tiết Linh Bích mỉm cười nói, “Ma giáo không phải toàn thể đều có võ công rất cao sao? Ta nghĩ ngươi xuất thân Ma giáo, hẳn là không kém lắm nhỉ.”
…
Đường đường là Hầu gia mà bụng dạ hẹp hòi như cái lỗ xâu kim, như vậy cũng coi như nhân gian nhất tuyệt rồi!
Phùng Cổ Đạo cắn răng một cái, dứt khoát đem chung trà nện lên bàn.
Tiết Linh Bích ánh mắt lạnh đi.
Phùng Cổ Đạo lắc lắc cánh tay, lại lần nữa nâng lên.
Tiết Linh Bích trên dưới nhìn kỹ hắn một phen, rốt cuộc từ tốn tiếp nhận chung trà.
Phùng Cổ Đạo hầu như muốn ứa nước mắt, “Lần đầu tiên ta phát hiện tư thế uống trà của Hầu gia dĩ nhiên lại ưu nhã như thế.”
Tiết Linh Bích không để ý tới hắn, nói với A Lục, “Đứng lên đi.”
A Lục thở ra một hơi, cung kính đứng lên.
“Ngươi ở lại đây tiếp tục lưu ý động tĩnh của Ma giáo. Nếu có tin tức của Minh Tôn, mặc kệ thật giả, tức khắc tìm quan phủ địa phương tróc nã hắn.” Quá trình trộm gà không được còn mất nắm gạo lần này hiển nhiên khiến địch ý của Tiết Linh Bích với Minh Tôn càng sâu.
Phùng Cổ Đạo hỏi, “Vậy còn ta?”
“Ngươi nói xem?” Tiết Linh Bích lạnh nhạt hỏi.
Phùng Cổ Đạo nói, “Ta đương nhiên là nguyện ý đi theo bên cạnh Hầu gia, không xa không rời rồi.”
A Lục không biến sắc mà trừng mắt liếc hắn.
Tiết Linh Bích nói, “Nếu ta đồng ý giúp ngươi làm quan, tự nhiên sẽ không nuốt lời. Ngươi theo ta quay về kinh đi.”
Phùng Cổ Đạo vái lạy tận đất, “Tạ Hầu gia thành toàn!”
“Được rồi, A Lục dẫn hắn tới phòng nghỉ ngơi trước đi.” Tiết Linh Bích mệt mỏi phất phất tay.
.
A Lục nhanh nhẹn đi ra, dẫn Phùng Cổ Đạo tới một căn phòng cách đó khá xa.
“A Lục ca và ta đúng là tâm linh tương thông, biết ta nửa đêm canh ba hay đi mao xí, cho nên đặc biệt mang ta nghỉ ở căn phòng đẩy cửa sổ ra là thấy ngay mao xí.” Phùng Cổ Đạo đóng cửa sổ lại.
“Nếu không có chuyện gì, ta đi trước.”
“A Lục ca hà tất vội vã? Tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết một hồi, ta gặp nguy trở về, đang có một bụng than phiền muốn nói, A Lục ca không bằng ngồi xuống nghe những gian khổ mà ta một đường trải qua đi?”
A Lục tức giận nói, “Ta muốn đi mời đại phu xem vết thương trên chân của Hầu gia. Hơn nữa Hầu gia thích nhất sạch sẽ, tất nhiên cần người hầu hạ Hầu gia tắm rửa.”
“A Lục ca không hổ là người đắc lực nhất trước mặt Hầu gia, quả nhiên suy nghĩ chu đáo. Nếu như vậy, ta đây cũng không tiện giữ lại.” Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm nhìn hắn đi ra ngoài, yên lặng dạo quanh phòng một vòng, sau đó nhảy lên trên giường, lặng lẽ vén lên một góc màn giường, chỉ thấy một ống đồng to cỡ một ngón tay khảm vào trong tường, lộ ra nửa đoạn ở bên ngoài.
Hắn vươn tay, muốn nhẹ nhàng búng lên ống đồng một cái, nhưng nghĩ lại lại đổi ý, buông màn giường, tay đặt trên giường nhẹ nhàng gõ, khẽ ngâm nga, “Dã hoa phương thảo, tịch mịch quan sơn đạo. Liễu thổ kim ti oanh ngữ tảo, trù trướng hương khuê ám lão. La đái hối kết đồng tâm, độc bằng chu lam tư thâm. Mộng giác bán sàng tà nguyệt, tiểu song phong xúc minh cầm…”
.
Tiết Linh Bích tắm rửa xong, lại bảo đại phu một lần nữa băng bó kỹ vết thương, rồi hỏi A Lục vẫn tùy thị ở bên, “Trong phòng hắn có động tĩnh gì không?”
A Lục nói, “Xướng Thanh bình nhạc của Vi Trang gần nửa canh giờ, có điều bây giờ đã ngủ rồi.”
“Thanh bình nhạc?” Tiết Linh Bích mi đầu khẽ nhướng.
A Lục vội nói, “Ta đã bảo người đi dò la, rất nhanh sẽ biết hắn vì sao lại xướng.”
Tiết Linh Bích nói, “Không cần đâu. Ngươi đi bảo người rót nước lạnh vào ống đồng đi.”
A Lục ngạc nhiên.
“Nghe xong từ khúc, không thưởng sao được?” Y lạnh lùng cười.
.
Ngày hôm sau xuất phát từ rất sớm.
A Lục tuy rằng đối với việc Phùng Cổ Đạo được mang đi, còn mình bị lưu lại luôn canh cánh trong lòng, nhưng nhớ tới đêm qua từ trong phòng hắn truyền tới tiếng thét kinh hãi thì cảm thấy hả giận. Cho nên vừa thấy hắn đi ra, liền mặt tươi như hoa mà đón tiếp, “Nửa đêm hôm qua, ta mơ hồ nghe có tiếng thét chói tai, không biết ngươi có nghe được không a?”
Phùng Cổ Đạo hướng sang hắn hắt xì một cái, sau đó cười tươi rói nói, “Ta chỉ nghe được trong mao xí thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước và tiếng gió.”
A Lục muốn cười, nhưng thấy Tiết Linh Bích mất kiên nhẫn vén màn xe lên nhìn bọn hắn, lập tức nghiêm mặt nói, “Thời gian không còn sớm, ngươi nhanh nhanh lên đường đi.”
Phùng Cổ Đạo vừa định nhấc chân, đột nhiên dừng lại nói với hắn, “Ma giáo thực sự không có động tĩnh gì?”
A Lục khó chịu nói, “Ngươi cho rằng ta sẽ gạt Hầu gia sao?”
Phùng Cổ Đạo vỗ vỗ ngực nói, “Ta chỉ là bị Ma giáo dọa sợ.” Nói rồi nhẹ nhàng leo lên càng xe, chui vào thùng xe.
Nghĩ đến vị trí vốn phải thuộc về mình đang bị Phùng Cổ Đạo chiếm giữ, ghen tị trong lòng A Lục nhịn không được lại chui ra, chua xót nói, “Phùng Cổ Đạo. Chuyến này ta không ở bên Hầu gia, nếu Hầu gia gặp nóng gặp lạnh, ngươi nhất định phải chăm sóc tử tế.”
“Ha xì.” Phùng Cổ Đạo hắt xì một cái.
Tiết Linh Bích nhíu mày nói, “Đi ra ngoài.”
Phùng Cổ Đạo nghe lời chui ra thùng xe, ngồi trên càng xe hướng A Lục phất tay nói, “Không thành vấn đề.”
A Lục: “…”
Bánh xe bắt đầu lộc cộc chuyển động.
Có phu xe điều khiển ngựa, Phùng Cổ Đạo vui vẻ dựa vào cửa xe nhắm mắt dưỡng thần.
Ước chừng qua một nén nhang, Tiết Linh Bích đột nhiên lên tiếng, “Ngươi biết tiên đế có một tấm tàng bảo đồ không?”
Phùng Cổ Đạo cũng không mở mắt, thuận miệng đáp, “Loại chuyện này làm sao tiên đế nói cho ta biết được?”
“Dưới sự trị vì của tiên đế, triều ta quốc thái dân an, quốc khố sung túc. Nhưng tiên đế sống trong thời bình lo nghĩ đến thời loạn, đem một bộ phận trong quốc khố giấu đi, một là chuẩn bị cho lúc bất thường vào một ngày nào đó, hai là sợ hậu đại tử tôn không biết tiết kiệm, tiêu xài hoang phí. Mà vị trí của tàng bảo đồ hắn chỉ vẽ ra một tấm bản đồ, giao cho một thân tín cực kỳ tín nhiệm thay cất giữ.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Thân tín kia không lẽ là Hầu gia à?”
Tiết Linh Bích tức giận nói, “Lúc đó bản hầu mới bảy tuổi, ngươi cho rằng hoàng thượng có thể tín nhiệm ta sao?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia thiên phú dị bẩm, không phải tầm thường, khó nói lắm.”
Tiết Linh Bích trầm mặc thật lâu mới nói, “Sử dụng quốc khổ cũng không phải việc nhỏ, năm đó không thể nào chỉ có hai người là hoàng thượng và thân tín kia biết được. Bản hầu sở dĩ giới thiệu ngươi tới Hộ bộ, cũng là hy vọng ngươi có thể từ đó hỏi thăm chút tin tức. Ngươi sẽ không làm bản hầu thất vọng chứ?”
Phùng Cổ Đạo chậm rãi mở mắt, “Hầu gia thực sự quyết định tiến cử ta vào Hộ bộ?”
“Ngươi nghĩ bản hầu nói nhiều như vậy, chỉ là vì gạt ngươi à?” Thanh âm Tiết Linh Bích chuyển lạnh.
Phùng Cổ Đạo bồi cười, “Ta chỉ là trong kinh hỉ mang theo vài phần không dám tin mà người thường đều có mà thôi.”
Tiết Linh Bích hừ nhẹ.
“Đương nhiên đương nhiên.” Phùng Cổ Đạo nói tới đây, lại pha thêm vài câu tiếu lâm muốn vực dậy bầu không khí, nhưng trong thùng xe ngay cả tiếng hừ lạnh cũng không có.
Bất quá tới buổi tối, quan hệ của hai người cũng hòa hoãn lại. Dù sao cũng đã từng cùng chung hoạn nạn, thái độ của Tiết Linh Bích đối với hắn chí ít đã thân thiết hơn rất nhiều so với lúc mới gặp mặt. Thỉnh thoảng cũng sẽ gọi hắn vào phòng cùng đánh cờ, hoặc là tâm sự vài chuyện phong nguyệt. Nhưng về chuyện tàng bảo đồ và tiến cử Hộ bộ thì không nhắc lại.
Một đường kiên trì như vậy cho tới hầu phủ, bọn họ vừa ngủ trong phòng chưa được nửa ngày, bầu trời kinh thành âm trầm gần nửa tháng nay rốt cuộc hạ xuống đại tuyết.
.
Phùng Cổ Đạo ngẫu nhiên nổi hứng, bảo người đun một bầu rượu, ngồi bên cửa sổ nhìn hoa tuyết bay lả tả bên ngoài mà nhâm nhi.
Tông Vô Ngôn mang theo một lão giả đeo hòm thuốc vội vã đi tới.
Phùng Cổ Đạo cười phất tay chào, “Tông tổng quản.”
Tông Vô Ngôn đến gần nói, “Hầu gia phân phó ta dẫn ngự y đến xem Ngọ Dạ Tam Thi châm trong thân thể ngươi.”
Phùng Cổ Đạo thụ sủng nhược kinh, “Hầu gia dĩ nhiên còn nhớ rõ chuyện này?”
Tông Vô Ngôn nói, “Ngự y vừa xem chân cho Hầu gia, Hầu gia nói dù sao xem cho một người là xem, xem cho hai người cũng là xem, cho ngươi hưởng lợi vậy.”
Phùng Cổ Đạo nhảy xuống ghế, tự mình mở rộng cửa nghênh đón, “Đa tạ Tông tổng quản, đa tạ ngự y.”
Tông Vô Ngôn nói, “Đa tạ Hầu gia mới phải.”
Phùng Cổ Đạo cười nói, “Hầu gia đương nhiên là phải tạ ơn rồi, có điều phải tạ ngay mặt kìa.”
Ngự y vào cửa cũng không dông dài, trực tiếp bảo hắn vươn tay ra bắt mạch. Bắt mạch xong, ông lại bảo hắn nằm lên giường, vươn tay vuốt lên chỗ đan điền của hắn.
Phùng Cổ Đạo đau tới tái mét cả mặt, “Ngự… Ngự y, đây là châm… Châm thật đó…”
Ngự y thu tay về, chậm rãi vuốt chòm râu, “Lão phu hành y nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng tiếp xúc với ám khí trên giang hồ, thú vị thật.”
Phùng Cổ Đạo vẻ mặt đau khổ: “…”
“Ngọ Dạ Tam Thi châm, nó vì sao chỉ phát tác lúc nửa đêm vậy?” Ngự y cúi đầu trầm tư.
Phùng Cổ Đạo chậm rãi từ trên giường ngồi lên, hít một hơi thật sâu, đem chỗ ân ẩn đau trong đan điền kiềm chế lại, rồi mỉm cười nói, “‘Ngọ Dạ Tam Thi châm’ thành danh giang hồ nhiều năm, không phải nhất thì tam khắc có thể giải, ngự y không bằng trở về chậm rãi suy nghĩ đi.”
Ngự y hoàn hồn, gật đầu, “Nói có lý. Bất quá ngươi ở hầu phủ không nên chạy loạn, qua một thời gian lão phu trở lại xem ngươi.”
Phùng Cổ Đạo cười đến có chút phát khổ, “Kỳ thực không giải được cũng không sao.” Chỉ cần đừng có ấn bậy, hắn sẽ không chết nhanh như vậy.
Tông Vô Ngôn tiễn vị ngự y còn đang vùi đầu vắt óc suy nghĩ kia đi.
Phùng Cổ Đạo ngồi trở lại bên cửa sổ, còn chưa uống xong một chung, Tông Vô Ngôn lại tới nữa.
Phùng Cổ Đạo vỗ vỗ ngực mình, “Không phải có ngự y nào muốn tới nữa chứ?”
“Là Hầu gia cho mời.”
“Chân trước tìm người giúp ta xem bệnh, chân sau lại cho ta cơ hội đi cảm tạ… Hầu gia thật đúng là nóng ruột.” Phùng Cổ Đạo bất đắc dĩ buông chung rượu, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra, theo Tông Vô Ngôn đi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian